Nỗi nhớ.



Nỗi nhớ-Miss___________










Trước hết, định nghĩa của nỗi nhớ phải chăng là chúng ta mong sao tìm lại một giây phút của quá khứ trong hiện tại không?
Nỗi nhớ rất cần thiết trong cuộc sống, bởi không có nó mỗi ngày sẽ chỉ như bước khởi đầu, một trang sách hay đã được viết xong, chẳng ai muốn xóa đi rồi trở lại từ đầu để viết. Nhưng đôi khi chúng ta ngồi đó đọc lại những trang sách cuộc đời đã đi qua, vui cười, nghiền ngẫm, hay thương khóc. Và nỗi nhớ giúp chúng ta có khả năng làm điều đó.
Con người ta không ai điều khiển được cảm xúc của mình, và cũng chẳng ai lý giải được nó cả. Người ta nói "Cảm giác có những lý lẽ, mà lý lẽ không thể nào giải thích được." Con người không điều khiển được cảm xúc của mình, điều đó đúng, nhưng chúng ta có quyền điều khiển lý trí để hoặc là tự mâu thuẫn với cảm giác và tìm cách trốn tránh chính cảm xúc của mình, hoặc là đón nhận nó như một công cụ, một món quà vô giá. Cái đó còn tùy thuộc vào chúng ta. Nhớ là một cảm xúc chung của con người, nhưng mỗi người có cách "phân tích riêng" để "sử dụng" nỗi nhớ của mình.
Không ít người "nhớ" và tự dày vò mình trong nỗi nhớ, vì biết nó chỉ là "giấc mơ của quá khứ" và sẽ chẳng thể nào thành "hạnh phúc hiện tại"
Nhưng cũng có người sử dụng nỗi nhớ như một thiêng đường của riêng họ, là một chỗ dựa vững chắc giúp người ta khẽ nhắm mắt mỉm cười mỗi khi nhớ về, và nhờ vào đó để tiếp tục vui sống với hiện tại.
Có nỗi nhớ khiến người ta cảm thấy đau đớn về mất mát của hiện tại. ("Ngày hôm qua còn tươi đẹp là thế, nhưng sao hôm nay mây phủ đầy trời")
Nhưng cũng có nỗi nhớ giúp người ta nhận ra họ đã có những giây phút thật hạnh phúc trong quá khứ, và thứ tài sản vô giá đó đang nằm trọn trong trái tim họ. Họ không muốn quay lại quá khứ 1 lần nữa, vì họ nghĩ chỉ cần khoảnh khắc của một giây trong quá khứ thay đổi, họ đã chẳng được như ngày hôm nay. Và họ thầm cảm tạ vì những giây phút đó dù buồn hay vui đã góp phần hình thành con người họ bây giờ.
Có nỗi nhớ giúp con người nhận ra chúng ta cần có nhau.
Nhưng cũng có những nỗi nhớ khiến chúng ta khép mình với những con người trong hiện tại (Chẳng hạn: "Tôi chỉ yêu một mình người đó thôi!" và rồi đóng cửa khóa chặt trái tim mình )
Có người ước mình đã chẳng bao giờ gặp một ai đó, để khỏi phải yêu, để khỏi phải nhớ.
Nhưng cũng có người cảm ơn vì cứ mỗi một con người đi qua cuộc đời họ, là một mốc đánh dấu của sự trưởng thành của chính mình, một lần được yêu, một lần được thay đổi, và một lần được hy sinh, chấp nhận, và một lần được lớn lên.

Vậy hôm nay chúng ta nên chọn cách nhớ nào nhỉ? 

0 Coimments:



Khi bạn viết bình luận, cần tuân thủ một số quy tắc sau:

Bình luận nghiêm túc, không xúc phạm
CẤM CHỬI TỤC
---CÓ gì từ từ nói !---

Comment nhiều sẽ giải thưởng
Chỉ HELP để được trợ giúp

───>
Help ?Nhấn vào biểu tượng hoặc kiểu chữ hoặc chèn link sau đó nhấn nút Chọn rồi copy (Ctrl + C) để paste (Ctrl + V) vào khung viết bình luận. Mã hóa code nếu bạn muốn đưa code vào bình luận. Chữ Ngược Kute Text Chữ đậm Chữ nghiêng Chèn Link Chèn Link Thank !

Chọn Xóa